ÐỔI CẢ THIÊN THU TIẾNG MẸ CƯỜI
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Hôm ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá ngàn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao với
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Đừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
Mười năm mẹ nhỉ mười năm lẻ
Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
Hôm ấy con đi chẳng hẹn thề
Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
Bên đời gió tạt với mưa tuôn
Con đi góp lá ngàn phương lại
Đốt lửa cho đời tan khói sương
Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
Mẹ xa xôi quá làm sao với
Biết đến bao giờ trông thấy nhau
Đừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
Đau thương con viết vào trong lá
Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà con đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
Ví mà con đổi thời gian được
Đổi cả thiên thu tiếng mẹ cười
Trần Trung Ðạo
Mẹ
Cả cuộc đời mẹ vất vả vì con
Từ thuở ấu thơ cho đến giờ khôn lớn
Khi bước chân con không còn chập chững
Gánh nước mỗi ngày mẹ như thấy nặng hơn.
Chẳng có gì so được tình thương
Của mẹ dành cho con như đất dành cho cây sự sống
Dẫu biển kia có sâu có rộng
Sánh chi bằng ở mẹ tấm lòng tiên.
Dòng sữa ngọt ngào theo tháng năm con lớn lên
Mẹ chăm chút cho con từng miếng ăn giấc ngủ
Những lúc ngu ngơ con đâu có hiểu
Mẹ đã vì con mà thành túng thiếu
Chiếc áo vai sờn đạm bạc bữa cơm rau.
Con chưa bao giờ thức trọn một đêm thâu
Những sáng mùa đông con chưa một lần dậy sớm
Để nhìn thấy ngoài trời từng cơn gió lớn
Quẩy quang gánh hàng nặng lầm lũi mẹ đi.
Mỗi lần con lên tỉnh dự thi
Là đêm đó mẹ ở nhà thao thức
Dẫu trong cuộc sống nhiều lúc con làm mẹ buồn lòng đôi chút
Con biết rằng mẹ vẫn thương con
Có tình thương nào có thể so sánh hơn
Và suốt đời như tình thương của mẹ
Nên dẫu trên đời này còn bao lời hay hơn thế
Con cũng chỉ một lời thầm gọi: Mẹ ơi!
Nguyễn Trung Kiên
Cả cuộc đời mẹ vất vả vì con
Từ thuở ấu thơ cho đến giờ khôn lớn
Khi bước chân con không còn chập chững
Gánh nước mỗi ngày mẹ như thấy nặng hơn.
Chẳng có gì so được tình thương
Của mẹ dành cho con như đất dành cho cây sự sống
Dẫu biển kia có sâu có rộng
Sánh chi bằng ở mẹ tấm lòng tiên.
Dòng sữa ngọt ngào theo tháng năm con lớn lên
Mẹ chăm chút cho con từng miếng ăn giấc ngủ
Những lúc ngu ngơ con đâu có hiểu
Mẹ đã vì con mà thành túng thiếu
Chiếc áo vai sờn đạm bạc bữa cơm rau.
Con chưa bao giờ thức trọn một đêm thâu
Những sáng mùa đông con chưa một lần dậy sớm
Để nhìn thấy ngoài trời từng cơn gió lớn
Quẩy quang gánh hàng nặng lầm lũi mẹ đi.
Mỗi lần con lên tỉnh dự thi
Là đêm đó mẹ ở nhà thao thức
Dẫu trong cuộc sống nhiều lúc con làm mẹ buồn lòng đôi chút
Con biết rằng mẹ vẫn thương con
Có tình thương nào có thể so sánh hơn
Và suốt đời như tình thương của mẹ
Nên dẫu trên đời này còn bao lời hay hơn thế
Con cũng chỉ một lời thầm gọi: Mẹ ơi!
Nguyễn Trung Kiên
VẦNG TRĂNG KHUYẾT
Mẹ sinh con ra giữa mùa trăng khuyết
Người vô tình người người xẻ nửa trăng con
Nửa vầng trăng ầu ơ mẹ hát
Giọt buồn nào rơi rụng trong đêm
Con dại khờ con nông nổi đi qua
Năm tháng ấy hằn sâu trong mắt mẹ
Năm tháng ấy tuổi thơ con vẫn hát
Vẫn vô tình tóc mẹ ngả màu sương
Mười mấy năm qua chưa một lần khôn lớn
Mẹ có buồn có xót con không
Mười mấy năm qua con vẫn còn nhỏ lắm
Bởi mẹ còn dõi mắt ngóng theo con
Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con.
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con.
Nếu có đi vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn chắc không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên.
Mẹ là người đã cho con cái tên
Trước cả khi con cất lên tiếng : Mẹ !
Mẹ ! Cái tiếng gọi từ khi bập bẹ
Cho đến lúc trưởng thành con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu.
Mẹ có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống
Tình yêu
Hạnh phúc
Mẹ có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng..
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
(Suốt đời cứ tưởng mẹ vừa đi vắng)
Hoa hồng đỏ từ nay hoá trắng...
Rồi những đứa trẻ lại sinh ra và lớn lên cùng năm tháng
Bao nhiêu người được làm mẹ trong ngày
Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga khắp mặt đất này
Thành âm thanh không bao giờ vắng lặng.
Mẹ có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đốm lửa thiêng liêng
Cháy trong bão bùng, cháy trong đêm tối
Mẹ có nghĩa là mãi mãi
Là cho đi không đòi lại bao giờ
Cổ tích thường bắt đầu
"Ngày xưa có một nàng công chúa"
hay "Ngày xưa có một vị vua"
Cổ tích còn bắt đầu :
"Ngày xưa có mẹ"
Mẹ sinh con ra giữa mùa trăng khuyết
Người vô tình người người xẻ nửa trăng con
Nửa vầng trăng ầu ơ mẹ hát
Giọt buồn nào rơi rụng trong đêm
Con dại khờ con nông nổi đi qua
Năm tháng ấy hằn sâu trong mắt mẹ
Năm tháng ấy tuổi thơ con vẫn hát
Vẫn vô tình tóc mẹ ngả màu sương
Mười mấy năm qua chưa một lần khôn lớn
Mẹ có buồn có xót con không
Mười mấy năm qua con vẫn còn nhỏ lắm
Bởi mẹ còn dõi mắt ngóng theo con
Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con.
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh hơn
Là khi tóc mẹ ngày thêm sợi bạc
Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con.
Nếu có đi vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn chắc không ai ngoài mẹ
Cái vòng tay mở ra từ tấm bé
Cứ rộng dần theo con trẻ lớn lên.
Mẹ là người đã cho con cái tên
Trước cả khi con cất lên tiếng : Mẹ !
Mẹ ! Cái tiếng gọi từ khi bập bẹ
Cho đến lúc trưởng thành con vẫn chưa hiểu hết chiều sâu.
Mẹ có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống
Tình yêu
Hạnh phúc
Mẹ có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời
Một mặt đất
Một vầng trăng..
Mẹ không sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư dả nụ cười và tiếng hát
Chỉ một lần mẹ không ngăn con khóc
Là khi mẹ không thể nào lau nước mắt cho con
Là khi mẹ không còn
(Suốt đời cứ tưởng mẹ vừa đi vắng)
Hoa hồng đỏ từ nay hoá trắng...
Rồi những đứa trẻ lại sinh ra và lớn lên cùng năm tháng
Bao nhiêu người được làm mẹ trong ngày
Tiếng trẻ con gọi mẹ ngân nga khắp mặt đất này
Thành âm thanh không bao giờ vắng lặng.
Mẹ có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đốm lửa thiêng liêng
Cháy trong bão bùng, cháy trong đêm tối
Mẹ có nghĩa là mãi mãi
Là cho đi không đòi lại bao giờ
Cổ tích thường bắt đầu
"Ngày xưa có một nàng công chúa"
hay "Ngày xưa có một vị vua"
Cổ tích còn bắt đầu :
"Ngày xưa có mẹ"
Thanh Nguyên
NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA
Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào
Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí, tay bầu
Váy nhuộm bùn, áo nhuộm nâu bốn mùa
Cái cò… sung chát đào chua
Câu ca mẹ hát, gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru
Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
Mẹ ra trải chiếu, ta nằm đếm sao...
Ngân hà chảy ngược lên cao
Quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm
Bờ ao đom đóm chập chờn
Trong leo lẻo những vui buồn xa xôi
Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ… mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ không?
Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương…
Nguyễn Duy
NGỒI BUỒN NHỚ MẸ TA XƯA
Bần thần hương huệ thơm đêm
Khói nhang vẽ nẻo đường lên niết bàn
Chân nhang lấm láp tro tàn
Xăm xăm bóng mẹ trần gian thuở nào
Mẹ ta không có yếm đào
Nón mê thay nón quai thao đội đầu
Rối ren tay bí, tay bầu
Váy nhuộm bùn, áo nhuộm nâu bốn mùa
Cái cò… sung chát đào chua
Câu ca mẹ hát, gió đưa về trời
Ta đi trọn kiếp con người
Cũng không đi hết mấy lời mẹ ru
Bao giờ cho tới mùa thu
Trái hồng trái bưởi đánh đu giữa rằm
Bao giờ cho tới tháng năm
Mẹ ra trải chiếu, ta nằm đếm sao...
Ngân hà chảy ngược lên cao
Quạt mo vỗ khúc nghêu ngao thằng Bờm
Bờ ao đom đóm chập chờn
Trong leo lẻo những vui buồn xa xôi
Mẹ ru cái lẽ ở đời
Sữa nuôi phần xác hát nuôi phần hồn
Bà ru mẹ… mẹ ru con
Liệu mai sau các con còn nhớ không?
Nhìn về quê mẹ xa xăm
Lòng ta - chỗ ướt mẹ nằm đêm mưa
Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa
Miệng nhai cơm búng lưỡi lừa cá xương…
Nguyễn Duy
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
ai níu nổi thời gian?
ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn lên
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia
có người cài cho con lên áo một bông hồng
có người cài cho con lên áo một bông hồng
mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
Những bài thơ chất ngập tâm hồn
đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
giọt nước mắt già nua không ứa nổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
mấy kẻ đi qua
mấy kẻ đi qua
mấy người dừng lại?
Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
ta vẫn vô tình
ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay...
anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
ngã nón đứng chào xe tang qua phố
ai mất mẹ?
sao lòng anh hoảng sợ
tiếng khóc kia bao lâu nữa
của mình?
Bài thơ này xin thắp một bình minh
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày
sẽ tới !
Đỗ Trung Quân
HÁT RU CHO MẸ
Mẹ ơi ! Mẹ ngủ cho ngon
Để con ru mẹ say tròn giấc say
Để con ru mẹ say tròn giấc say
Đếm tay hơn bốn ngàn ngày
Mẹ ra đồng vắng nằm ngoài sương đêm
Mẹ ơi ! Mẹ ngủ cho yên
Có con bên cạnh lòng thêm ấm lòng
Mẹ ngao du cõi khôn cùng
Nhớ con xin mẹ thong dong trở về
Lá vàng mẹ đã rụng đi
Gió bay lá vẫn ôm ghì lá xanh
Ngày xưa được mẹ dỗ dành
Lá xanh giữ được màu xanh hôm nào
Lá xanh giữ được màu xanh hôm nào
Lá vàng mẹ vội đi đâu
Lá xanh con khóc bạc đầu lá xanh
Đêm chừng như đã qua nhanh
Mẹ ơi say ngủ cho lành vết thương
Mẹ ru con suốt đêm trường
Giờ con ru mẹ qua hương khói mờ
Ngủ đi, mẹ ngủ... ầu ơ!
Trần Kiêu Bạt (California)
MẸ ƠI, ĐỜI MẸ
Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều
Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng
Mà lòng yêu sống lạ lùng
Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con.
"Đắng cay ngậm quả bồ hòn,
Ngậm lâu hoá ngọt!" Mẹ còn đùa vui!
Sinh con mẹ đã sinh đời
Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao?
Quanh năm có nghỉ ngày nào!
Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy.
Rét đông đi cấy đi cày
Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai.
Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài
Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa.
Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa,
Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều.
Cắn răng bỏ quá trăm điều
Thuỷ chung vẫn một lòng yêu đời này.
Mẹ là tạo hoá tháng ngày
Làm ra ngày tháng sâu dày đời con.
Huy Cận
VƯỜN XƯA
MẸ ƠI, ĐỜI MẸ
Mẹ ơi, đời mẹ khổ nhiều
Trách đời, mẹ giận bao nhiêu cho cùng
Mà lòng yêu sống lạ lùng
Mẹ không phút nản thương chồng, nuôi con.
"Đắng cay ngậm quả bồ hòn,
Ngậm lâu hoá ngọt!" Mẹ còn đùa vui!
Sinh con mẹ đã sinh đời
Sinh ra sự sống, mẹ ngồi chán sao?
Quanh năm có nghỉ ngày nào!
Sớm khuya làm lụng người hao mặt gầy.
Rét đông đi cấy đi cày
Nóng hè bãi cát, đường lầy đội khoai.
Bấu chân khỏi ngã dốc nhoài
Những chiều gánh nước gặp trời đổ mưa.
Giận thầy, mẹ chẳng nói thưa,
Vỉa câu chua chát lời thơ truyện Kiều.
Cắn răng bỏ quá trăm điều
Thuỷ chung vẫn một lòng yêu đời này.
Mẹ là tạo hoá tháng ngày
Làm ra ngày tháng sâu dày đời con.
Huy Cận
BỪNG TỈNH
Độ chừng ba tiếng chạy xe
Là về với mẹ, với quê mình rồi
Thế mà sấp ngửa phương trời
Buồn vui thiên hạ, khóc cười thế gian
Quay đi tháng, ngoảnh lại năm
Vô tâm quên lối về thăm mẹ già
Con hình dung rét tháng ba
Mẹ phong phanh đứng trước nhà chờ con
Xiêu xiêu dáng đổ gầy mòn
Phơ phơ tóc bạc giữa cơn gió đời
Mẹ như gắng sống lâu rồi
Để cho con có mặt trời ở quê
Con bừng chợt tỉnh cơn mê
Giật mình, liệu sớm mai về kịp không.
Hạnh Mai
MẸ TÔI
Mẹ tôi không được tang chồng
Cha đi . Đi mãi mà không trở về
Chợ chiều họp ở đầu đê
Chợ tan mà mẹ chưa về. Đợi cha
Ngày xưa cái rét tháng ba
Như là cắt thịt, xé da người ngèo
Đồng sâu mẹ cấy, mẹ gieo
Cho con đến lớp còn theo kịp người
Hiếm hoi mới thấy nụ cười
Trên môi của mẹ, cả đời con trông
Quê nghèo đất chật, người đông
Ra đi mẹ hứa. . . rồi không trở về
Thôi đành chịu tội với quê
Lớn lên con sẽ phải về thay cha
Nói rồi, rồi mẹ đi xa
Quê hương – nguồn cội , mẹ cha nhắc kìa
Mỗi lần trở lại thăm quê
Dòng sông bên lở . . . bờ đê mất dần
Mưa rào nước ngập đầy sân
Quê tôi bùn đất lấm chân cả ngày
Cao Trần Nguyên
VỀ VỚI MẸ
Bồi hồi nhớ mẹ nhớ quê
Lời ru xưa vẫn đi về chiêm bao
“Con cò đậu cọc cầu ao”
Đào chua, sung chát cồn cào lệ rơi
Bữa cơm rau muống mồng tơi
Cà chua, muối mặn, mẹ ngồi nhìn con
Dây bầu đeo quả bầu non
Mớ tôm mớ tép, bán bòn cưu mang
Lê la con tựa cổng làng
Mẹ về bẻ củ khoai lang chia quà
Nắng mưa trắng tóc mẹ già
Lớn lên bỏ cửa, bỏ nhà con đi
Chảy xuôi nước mắt thôi thì. . .
Gồng con gánh cháu quản chi nặng nề
Mai ngày mẹ đón con về
Trứng gà mẹ đợi, cơm quê mẹ phần.
Hoàng Ngọc Lập
VƯỜN XƯA
Tiếng chim rớt lạnh vườn xưa
Mẹ không còn nữa cơn mưa tím chiều
Khoai gù chơ chỏng ấm niêu
Bơ vơ ký ức, dập dìu nhớ mong. . .
Bát cơm côi cút hương đồng
Bỗng dưng thành kẻ lạc sông lỡ ngòi
Đêm nằm đắng giọt mồ hôi
Uống sao cho hết mẹ ơi . . .nỗi buồn.
Phan Thành Minh
Nguồn: sưu tầm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét